“Tôi kinh doanh rất nhàn”
Trong gia đình, chị là người độc nhất vô nhị theo nghiệp kinh doanh. Bố chị là Phó Giáo sư vật lý nguyên tử hạt nhân, cố Viện trưởng Viện Năng lượng nguyên tử Việt Nam. Tốt nghiệp Khoa Thiết kế thời trang năm 2000, Yên Châu được trường Đại học Mỹ thuật Hà Nội mời ở lại trường giảng dạy. Sau vài tháng công tác, chị chuyển vào TP. Hồ Chí Minh dạy ở trường Đại học Kiến trúc cũng như làm việc cho một đôi công ty thời trang. Năm 2002, chị lại trở về với Hà Nội, thành thân và chuẩn bị mở công ty của riêng mình.
Bà chủ hãng đầm bầu lừng danh - Nguyễn Thị Yên Châu
Trên bàn làm việc của chị luôn có ảnh gia đình.
San sẻ về thành công của mình, chị cho biết: “Ý tưởng của tôi là khơi dậy vẻ đẹp từ sự hạnh phúc. Tôi tin rằng hạnh phúc và tự tin mang lại cho người ta vẻ đẹp. Tôi không bán thời trang mà bán hạnh phúc, bán niềm vui cho người đàn bà trong giai đoạn mang bầu, để họ tự tin và thấy mình xinh đẹp. Đương nhiên, từng sản phẩm cũng phải biểu lộ sự sáng tạo và cá tính, ở một chừng đỗi nào đó, nhãn hiệu phản ảnh phong cách cá nhân của người chủ”.
Tốt nghiệp khoa Thiết kế...
...Và gắn bó với ngành thời trang...
..Yên Châu là một nữ giới thành đạt.
"Tôi kinh doanh rất nhàn".
Đem lại hạnh phúc, tự tin cho khách hàng, đó là điều chị và nhãn hàng hướng đến.
Không chỉ kinh dinh đầm bầu, khi có thời kì, chị còn nhận chụp ảnh nude cho khách hàng đang trong thời đoạn bầu bí vì “muốn giúp khách hàng lưu giữ được những phút chốc đặc biệt ấy, đó sẽ là một hạnh phúc nhỏ bé mà tôi có thể mang lại”. Chị nhẩm tính, mình đã lưu lại được giây khắc diệu kỳ ấy cho hàng trăm khách.
“Tôi nuôi con như cây rừng”
Là mẹ của ba công chúa nhỏ, bé Bơ (Yên Chi) 11 tuổi, học lớp 5, bé Gấu (Phương Anh) 7 tuổi, học lớp 2 và bé Sóc (Châu Anh) 5 tuổi, học mẫu giáo, cứ ngỡ Yên Châu sẽ bận tối mắt tối mũi. Nhưng theo chị san sẻ, thời khóa biểu trong ngày của chị khá nhàn nhã: 7 giờ 30 sáng đưa con ra bến bus của trường, ăn sáng ở nhà, café sáng đến 9 giờ thì đến công ty làm việc, 5 giờ 30 chiều về nhà. Buổi chiều sẽ là thời kì anh chị chơi với con, cho con đi bơi, đạp xe. Tối, ông xã giúp chị kèm hai cô con gái lớn học, còn chị chơi với bé út. 9 giờ tối là giờ lũ trẻ đi ngủ, chỉ riêng cuối tuần, chúng được thức đến 10 giờ. Chị nói đùa: “Việc chính của tôi có lẽ là nghĩ ra trò gì đó cho con nghịch”.
Trong cuộc sống riêng, chị là mẹ của 3 cô con gái.
Bé Bơ (11 tuổi) thích may vá giống mẹ, có cá tính rất mạnh.
Bé Sóc (5 tuổi) nhí nhảnh và đáng yêu.
"Không biết cái túi này đã đủ tone-sur-tone với bộ đồ của mình chưa nhỉ?"
Nhưng Sóc cũng rất hay dỗi.
Sóc đang rủ mẹ chơi trò... Làm kem.
Bé Gấu lát và nhẹ nhàng, thích vẽ.
Ví dụ, từ 3 tuổi, các bé đã được tập cho ngủ riêng. Lịch đọc sách, lịch chơi điện tử cũng được quy định trước, bé nào phạm luật sẽ bị phạt. “Vợ chồng tôi luôn thống nhất quan điểm trong việc dạy con, không bao giờ có tình trạng trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Tôi cứ tuân theo luật mà làm nên chăm con cũng rất nhàn. Bọn trẻ tự lớn như cây rừng thôi!” – chị cho biết.
Bé Bơ, bé Gấu, bé Sóc, mỗi đứa một tính, nhưng đứa nào cũng được mẹ dạy về giá trị của đồng tiền. Hai tháng nghỉ hè, bọn trẻ gần như tự chăm nhau và… bày ra cách kiếm tiền. Bé Bơ theo mẹ xuống xưởng may phụ giúp những việc đơn giản như nhặt chỉ, đính khuy và được trả lương tử tế. Cả mùa hè cần lao, cô bé được lĩnh lương hơn 100.000 đồng.
Để thúc đẩy khả năng ngôn ngữ của Bơ tốt hơn, năm ngoái, mẹ Yên Châu đã đặt hàng con gái chuyển ngữ một cuốn sách thiếu nhi bằng tiếng Pháp. Bơ rất náo nức và dành cả mùa hè để dịch. Mẹ Châu đem in ra, bán cho một vài người bạn. Tính ra, thù lao của bé Bơ được 300.000 đồng. Năm nay, cô bé kiên tâm dịch một quyển dày gấp 5 lần với hy vọng sẽ có thù lao cao gấp 5 lần và đã dịch xong, chỉ chờ mẹ “xuất bản”.
Bé Gấu có thiên hướng nghệ thuật, thích tai thì được mẹ dạy làm kẹp sách. Mỗi người mua ủng hộ vài cái, thấy đắt hàng, cô bé đắc chí làm thêm. Hễ rảnh là bé Gấu dành thời gian làm những món đồ lặt vặt để nhờ mẹ bán giúp.
Yên Châu san sớt: “Tôi dạy con cách kiếm tiền chứ không dạy tư tưởng thực dụng chủ nghĩa. Bỏ tiền túi ra cho con vài trăm nghìn rất dễ, nhưng dạy chúng hiểu giá trị đồng tiền thì khó. Tôi để con cần lao, chúng mới hiểu kiếm được đồng bạc khó nhọc nhường nào và trân trọng tiền hơn. Bọn trẻ nhà tôi có heo đất tích tiền chúng tự kiếm được và luôn cân nhắc khi xin tiền cha mẹ. Tôi thấy có bác mẹ thưởng cho con khi chúng chịu làm việc nhà, nhưng với tôi, việc nhà là việc chung, là trách nhiệm nên không bao giờ trả tiền cho con để chúng làm việc nhà. Nếu bọn trẻ muốn kiếm tiền, chúng phải kiếm của từng lớp chứ không phải từ trong gia đình”.
Các cô con gái đang bày tiệc trà mời mẹ.
Khu vực "trưng bày tác phẩm" của mẹ và các con.
Bức tranh kim tuyến các bé làm tặng cha mẹ được trân trọng treo trước cửa.
Các "công chúa" của gia đình đều thích vẽ.
Nhắc đến chồng, Yên Châu không giấu niềm tự hào. Chị cho biết, anh là một bác sĩ ngành tim mạch, rất rành tiếng Pháp nên luôn “xí” phần dạy học cho con. “Càng làm quản lý, ta càng cô đơn. May mà tôi luôn có chỗ dựa vững chãi là ông xã. Anh tương trợ tôi rất nhiều, thẳng thớm chia sẻ và lắng nghe tôi”.
Ông xã của chị Yên Châu là thầy thuốc...
...Nhưng chị san sẻ, anh có tâm hồn rất nghệ sĩ.
Hạnh phúc bên người bạn đời - chỗ dựa ý thức.
Căn nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười và niềm hạnh phúc.



0 nhận xét:
Đăng nhận xét